Bí quyết của sự thành công
Phóng viên phỏng vấn một giám đốc có tiếng trong giới kinh doanh:
- Xin ngài cho biết nguyên tắc nào quyết định sự thành công của ngài?
- Tôi thành đạt nhờ hai phương châm: trung tín và khôn ngoan. Trung tín là đã hứa làm gì thì bất kể trường hợp nào, dù phải phá sản đi nữa, cũng vẫn cứ làm.
- Thật là một tấm gương mẫu mực cho giới kinh doanh. Thế còn khôn ngoan là thế nào?
- Khôn ngoan thì đơn giản thôi: Đừng hứa bất kỳ điều gì hết.
Dịch chuyện vui Mỹ sang tiếng Nhật
Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.
Chuẩn bị tinh thần
- Thế nào, cậu đã tìm được việc làm rồi đấy à?
- Ừ, nhưng đó là một công việc rất khủng khiếp. Phải đến công trường từ 7h sáng, đễn trễ năm phút là bị đuổi. Buổi trưa chỉ được nghỉ 15 phút để ăn, rồi lại làm hùng hục đến 7h tối. Thật quá khổ sai, phải vác những cái bao nặng năm chục cân, chạy nhanh, hễ đi chậm là bị quát tháo. Về đến nhà chỉ còn cách ngã vật ra, khó nhọc lắm mới vặn được đồng hồ báo thức 5h sáng hôm sau.
- Chà, thế thì vô nhân đạo, khủng khiếp quá. Cậu phải chịu cảnh ấy từ bao giờ?
- Mai.
- Thế mà cậu lại biết việc khó khăn như vậy.
- Thì mọi người bảo tớ hãy chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống gây áp lực nhất.
Biết trước rồi
Tại cửa hàng thịt, anh chàng kính cận nói:
- Cân cho tôi 1,05 kg thịt đùi.
- Sao không mua gọn một cân? - Người bán hàng thắc mắc.
- Để tôi về còn dễ ăn dễ nói với bà xã, nếu bà ấy cân lại còn bà thì cân thiếu.
Bí quyết làm giàu
Chàng thanh niên hỏi một triệu phú cách làm giàu, lão này hạ giọng kể:
- Con trai à, đó là vào năm 1932, một thời kỳ khốn khó trong lịch sử, lão chỉ còn một xu cuối cùng trong túi. Lão bỏ ra mua một quả táo, dành cả ngày để lau cho nó bóng lên và vào cuối ngày, lão bán quả táo lấy 10 xu. Sáng hôm sau, lão đầu tư số tiền trên mua hai quả táo, lau chúng cho bóng và bán chúng lúc 5 giờ chiều được 20 xu. Lão tiếp tục cách kinh doanh này trong một tháng và cuối cùng tích lũy được một tài sản trị giá 1 đôla 37 xu. Thế rồi cha vợ lão đột ngột qua đời và để lại cho vợ chồng lão 2 triệu đôla.
Để xếp phát biểu trước
1 nhân viên bán hàng, 1 thư ký hành chính và 1 Sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ nhặt được 1 cây đèn dầu cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “ta cho các con mỗi đứa 1 điều ước”.
- “Tôi trước! tôi trước!” – thư ký hành chính nhanh nhảu nói: “tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời.“. Bùm ! Cô thư ký biến mất.
- “Tôi! Tôi!” anh nhân viên bán hàng nói: “tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, thưởng thức các loại rượu và hàng trăm cô gái mặc bikini vây quanh“. Bùm ! anh nhân viên bán hàng biến mất.
“Ok tới lượt anh“. Thần đèn nói với ông quản lý.
Ông quản lý nói: “tôi muốn 2 đứa đấy có mặt ở Văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa“.
Nỗi lo nặng kí
Một thanh niên tìm đến địa chỉ rao vặt "Cơ hội nghìn năm có một", được diện kiến một nhân vật đầy ưu tư. Người ấy giải thích:
- Công việc của anh sẽ là gánh vác mọi lo toan của tôi.
- Việc này không dễ! Ông sẽ trả tôi bao nhiêu?
- 20.000 USD để làm mọi nỗi lo của tôi thành nỗi lo của chính anh.
- Tôi sẽ bắt đầu lo cho ông việc gì?
- Kiếm 40.000 USD!
Đãng trí hay không?
Một thương gia đang nằm chờ chết, thều thào đọc chúc thư cho viên luật sư:
- ...Có lẽ cũng phải nghĩ đến các nhân viên của tôi một chút. Hãy chia cho mỗi người phục vụ trên 25 năm nửa triệu USD...
- Luật sư ngạc nhiên: Nhưng hãng của ngài chỉ mới thành lập có 15 năm thôi mà?
- Vị thương gia thở hắt: Vâng, tôi nhớ. Nhưng phải quảng cáo chứ!
Tùy vào khách
Một vị khách hỏi người bán vé nhà hát:
- Vở kịch sẽ kéo dài bao lâu?
- Tùy!...Có khi 2 tiếng, đôi lúc một tiếng... Nhưng thường chỉ độ 30 phút.
- Tôi chưa hiểu?
- À... Chúng tôi cứ diễn đến lúc khách về hết thì thôi.
Nằm ở đâu?
Một họa sĩ trường phái trừu tượng phàn nàn với bạn:
- Bà khách hào phóng mà tớ vừa vẽ xong lại mò đến đòi đổi màu mắt.
- Thì có gì đâu, cậu cứ tô màu khác đè lên thôi.
- Nhưng tớ không thể nhớ nổi cặp mắt bà ta nằm ở đâu!